Nếu sống không có ký ức bạn có vui? Bạn có khi nào tưởng tượng ra đó là mình?
Tôi không biết cuộc sống ấy và tôi cũng không muốn mình nằm trong số ấy. Tôi chẳng muốn toàn bộ ký ức đã qua của mình bị lãng quên và chẳng còn nhớ gì đến nó. Mối quan hệ nào đi qua mà nó không để lại gì thì có lẽ nó chẳng đáng là gì cả.
Tôi không muốn bị lãng quên, nhưng lại muốn người khác quên hoàn toàn quá khứ của họ? Mâu thuẫn kiểu vậy đấy.
P/s: đừng như gió thoảng mây trôi
Đừng như nước mãi chảy xuôi một dòng
Quên nhớ dẫu có đau lòng
Vẫn là một thuở mặn nồng đấy thôi…